Tôi vẫn thường chat với anh đều đều. Thỉnh thoảng anh đứng xa webcam cho tôi thấy toàn thân thể ở truồn của anh. Tôi đã quen cho nên chăm chú xem anh cầm cu anh mà sục sục thủ dâm trước mặt tôi qua webcam. Có những lúc anh sục lâu 10 phút thì xuất tinh, có những lúc anh sục chỉ 1 phút là xong.
Tôi thấy nghiện nhìn con cu anh cương cứng chỉ lên với chùm lông đen rậm và lởm chởm. Ước gì tôi ở bên anh thì tôi sục cu cho anh cho anh đỡ thèm. Anh có thân hình hơi ốm nhưng không đến nổi phải sợ “yếu sức”.
Anh vẫn gởi quà nho nhỏ đều đều mỗi 8-10 ngày. Khi thì áo thun, lúc thì quần lót, có khi thì áo ngực, lúc nọ thì cái nón, khúc khác thì đôi dép nhẹ,… Tôi thấy vui khi anh gởi những món quà nhỏ này vì nó vừa tôi cần cũng vừa túi tiền ít ỏi của anh. Có những tôi túng quá thì bán bớt 2-3 cái.
Dần dà anh dạy tôi nói chuyện tình dục qua phone. Anh nói “bú chim em” thì tôi xoa bóp chim tôi. Anh nói “bú mút hột le chim em” thì tôi lấy ngón tay day day hột le. Anh nói “bú vú em” thì tôi tự bóp vú tôi. Tôi thì nói lại là “sục cu anh”, “bú cu anh”,…
Tôi nói chuyện tình dục qua phone vì tôi thấy anh tội nghiệp cho dù tôi không thích nhiều. Anh thì sướng và xuất tinh nhưng tôi khó được sướng. Tôi chỉ thấy sướng và đã khi một mình tĩnh lặng và tưởng tượng khung cảnh lãng mạn chỉ có hai người làm tình nhau. Tôi làm bộ rên rĩ và sướng lên cho anh vui chứ tôi không thể thủ dâm sướng lên khi vừa nghe anh nói vừa nói với anh qua phone.
Một hôm anh nói anh yêu tôi. Tôi nói lại đâu biết tôi rõ ràng thế nào mà đòi yêu. Nói qua nói lại thì tôi liều nói:
– Nếu anh yêu em thì anh về thăm em, dù chỉ vài ngày. Em sẽ cho anh.
– OK, anh thu xếp về ngay! Em hứa cho anh rồi đó! – Anh cười vui qua điện thoại.
Tôi tự dưng hồi hộp và tim đập mạnh. Anh về thiệt thì sao? Tôi phải làm gì? Tôi phải cư xử với anh ra sao?
Tối hôm đó tôi ngủ không được vì phải suy nghĩ nhiều và sợ rằng tôi có cảm tình với anh và anh và tôi xa nhau quá và có ngày phải chia tay trong đau khổ.
Hai hôm sau anh e-mail anh nói 2 tháng sau anh về 1 tuần vì anh xin phép nghỉ 1 tuần.
Tôi lại lo sợ và nghĩ lung tung.
Bây giờ giữa năm 2004 rồi, tôi chưa có công việc ổn định.
Việc làm tại siêu thị này thì mệt nhọc và quần quật. Bọn quản lý luôn muốn vắt kiệt sức người làm rồi đuổi đi. Họ chạy theo những khoản tiền thưởng lớn. Họ vắt sức người làm chừng nào thì họ được thưởng lớn chừng đó. Tháng nào thưởng ít là họ có những cái mặt không thiện cảm và thường hay chữi những người làm và đuổi 1-2 người để thị uy.
Một hôm tôi làm trong kho lạnh. Gã trưởng phòng kế toán cũng vào kho lạnh ghi chép. Hắn lạnh quá nhờ tôi ghi chép và ra ngoài. Tôi nhờ có mấy áo lạnh có sẵn cho công nhân kho lạnh nên cũng đỡ phần nào. Tôi ghi những con số, mã, ghi chú cẩn thận và đưa cho hắn. Hắn mừng rơn cảm ơn rối rít.
Tháng sau có đoàn thanh tra tới. Cả bọn văn phòng rối rít tất bật. Nhờ vậy người làm như tôi đỡ phải bị nhòm ngó, bị chữi, bị quát mắng,… Nhưng đoàn thanh tra sẽ rời khỏi thì bọn tôi sẽ bị quá mắng như cũ.
Tôi đang đẩy xe bánh từ trong kho ra ngoài siêu thị để sắp lên kệ thì gã trưởng phòng kế toán chạy đến:
– Em giúp anh được không? Anh cần người giúp làm sổ sách cho kịp ngày mai.
Tôi không thèm nhìn hắn trả lời:
– Em có công việc của em chưa xong.
Tôi ngại nhất giúp người này thì công việc bỏ dở là tôi bị chữi và đuối việc. Giúp người thì mang hoạ vào thân. Hắn nói tiếp:
– Anh biết em biết làm sổ sách. Hôm nọ anh nhờ em ghi giùm, nhìn em ghi chép anh biết em có học. Anh muốn cho em cơ hội. Giúp anh thì em có cơ hội hơn.
Tôi nhìn hắn buồn bã:
– Giúp anh em sẽ bị bà Lan mắng chữi. Hằng ngày anh đều thấy bà Lan chữi những người như em như thế nào rồi. Hay là anh làm chuyện của em cho xong rồi em có thời gian giúp anh. Nhưng anh phải nó chuyện với bà Lan trước.
Hắn bỏ đi. Hắn có vẻ tức tôi nhưng tôi phải tự bảo vệ tôi trước. Bọn làm việc quản lý nơi này rất khốn nạn và tráo trở. Họ cần mình thì nói ngon và hứa ngon nhưng xong thì tráo trở. Khốn nạn vậy đó. Những nơi khác thì tôi không biết có giống nơi này không nhưng nơi này người làm cấp thấp phải biết tự bảo vệ.
Lát sau hắn trở lại hỏi tôi:
– Em về lúc mấy giờ?
– 6 giờ, nhưng chưa biết bà Lan có ép em làm thêm hay là không.
Hắn trầm ngâm một lát:
– Sau khi em làm xong. Em làm cho anh, anh trả tiền riêng. Giống như em làm ngoài giờ.
Tôi làm lơ. Thật sự tôi không biết phải xử lý thế nào trong trường hợp này.
– Em không tin anh à? – Hắn hỏi.
– Không biết! Em chưa bao giờ đối phó với tình huống này.
– Sao lại “đối phó”? – Hắn ngạc nhiên hỏi.
– Lương anh trên 10 triệu, lương em chỉ 1 triệu. Nói chuyện khác nhau lắm anh ạ.
Hắn cười méo mặt nhưng cũng nói:
– Em đốp chát với anh như vậy chứng tỏ em cũng bản lĩnh lắm đó. Thôi được! Giúp anh sau giờ làm việc em sẽ được 200 ngàn.
Hắn vội móc 2 tờ 100 ngàn nhét vào túi quần tôi và bỏ đi.
Sau khi làm xong. Tôi vội lên phòng của hắn. Hắn vồn vả nói tôi đi rửa mặt và ăn cơm hắn vừa mới mua. Tôi nghe lời hắn đi rửa mặt và ăn cơm một ít vào bụng. Hắn xun xoe pha nước ngọt vào ly đá cho tôi uống.
Sau đó hắn bày ra một chồng giấy tờ và muốn tôi tìm hóa đơn còn thiếu trong 40 ngăn tủ kẹp vào từng nhóm trong chồng giấy tờ đó.
Tôi khoan thai làm. Lúc đầu lúng túng nhưng cũng quen dần. Hắn cũng tất bật với nhóm giấy tờ khác. Hắn nói là tôi sẽ tìm và đối chiếu rất nhanh vì tôi giúp hắn ghi chép trong kho lạnh nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều. Phái đoàn thanh tra rất cần đủ hoá đơn chứng từ.
Tôi và hắn làm hơn 1 giờ khuya mới xong. Hắn đèo tôi đi ăn cháo vào đeo tôi về. Hắn hứa mai chở tôi đi làm vì xe đạp tôi còn để trong siêu thị.
Ngồi ăn cháo nhanh chóng và vội đi về. Hắn và tôi cũng chẳng có gì để nói.
Đêm đó tôi ngủ rất ngon vì mệt nhọc. Sáng sớm hắn đã gọi in ỏi và tôi quán gà vội thu xếp đi làm. Gặp hắn thì hắn cười có vẻ như đểu giả:
– Đâu cần phải vội. Anh có thể chờ cả tiếng được mà.
Tôi cũng không nhịn cười nhưng cố làm nghiêm và chỉ nhếch mép cười nhẹ.
Hắn đèo tôi đi ăn quán ăn có máy lạnh. Cơm tấm buổi sáng nơi này rất ngon mà cả đời tôi như thế này chắc không dám ăn. Hắn pha sữa đá với chút xíu cà phê cho tôi tỉnh ngủ hẵn còn hắn uống cà phê sữa đậm đặc hơn.
Tôi cũng hơi bất ngờ được hắn đãi trong quán ăn hạng sang thế này. Tôi cảm ơn hắn.
Hắn hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tôi nói 25. Hắn thì 34 tuổi. Tôi nghĩ hắn chừng 27 tuổi nên trong đầu nghĩ là “hắn”. Thì ra anh ta đã già chứ không còn trẻ như tôi tưởng.
Tôi hỏi có vợ con chưa thì anh ta nói: “một vợ hai con nhưng còn ngon với gái”. Tôi cười và nói lại: “Ai là gái chứ con nhỏ này không phải vậy”.
– Anh thấy thích em rồi đó! – Hắn nói.
– Ai tiếp xúc với em đều thích em! – Tôi đốp chát lại.
Không hiểu sao tôi chẳng sợ khi đốp chát với hắn. Có lẽ cuộc sống nhiều sức ép và nhiều cực khổ khiến tôi nói chuyện chẳng sợ ai và cục cằn.
– Em đáng lẽ nhìn vui tươi lắm nhưng em lúc nào cũng nhíu mày và ở thế thủ.
– Công việc và cuộc sống nó dạy em thế đó – Tôi nhếch mép cười.
Thật vậy, cuộc sống cực khổ quá, quần quật suốt mà không đủ vào đâu. Phải tiết kiệm và chật vật cũng như phải khắc khổ mọi thứ.
– Em muốn làm việc với anh không? Anh tìm cách. Xem ra em làm việc rất tốt.
– Tuỳ anh. Em làm ở đâu cũng chẳng thế. – Tôi lại dửng dưng vì chẳng tin cũng chẳng ngờ. Giống như câu nói xã giao của hắn. Chừng nào hắn nói với bà Lan chuyển tôi đi thì tôi mới tin.
– Làm nơi anh thì em có bà Lan, chỉ có anh. Anh đối xử tốt với mọi người.
Hắn đèo tôi đi làm. Tôi muốn dừng lại nơi xa chỗ làm và tôi đi bộ đến vì tránh bà Lan dị nghị.
Tôi kể cho anh Dũng nghe chuyện đã xảy ra trên khi chat với anh. Anh nói tôi có cơ hội làm việc tốt hơn khi hắn thật sự muốn tôi làm. Ở vị trí của hắn thì hắn cần người làm việc tận tâm và không để nhiều sơ sót. Giấy tờ ở hắn có quá nhiều sơ sót nên khi thanh tra đến tìm và đối chiếu lại rất nhọc công và mất thời gian.
Anh khuyên tôi đừng có nóic chuyện sẵn giọng và đốp chát vớ hắn vì hắn sẽ cần tôi nhiều hơn tôi cần hắn.
(còn tiếp)
———————–